CÂU CHUYỆN CỦA BA TÔI
(Bài dự thi chào mừng ngày NGVN 20/11)
(Bài dự thi chào mừng ngày NGVN 20/11)
Ba tôi kể: Cách đây 20 năm về trước, ngày
20/11/1993, ba tôi lúc đó là sinh viên,
đi thăm thầy giáo dạy Văn của mình. Thầy ở trong khu tập thể dành cho giáo
viên. Đó là một khu nhà cũ không còn chỗ nào cũ hơn, đen đúa, nhôm nhoam và xập
xệ. Vì là nhà tập thể, nên phòng nào cũng giống như nhau. Ban ngày mà hành lang
tối om, nhưng vì hay lên chỗ thầy chơi nên ba quen lối, cứ thế mà mở cửa phòng và cất tiếng gọi
: “Thầy ơi!” Thật bất ngờ, tiếng đáp trả không phải giọng quen thuộc của thầy
mà là một giọng vừa lạ vừa quen. Ba sững sờ khi trước mắt không phải thầy dạy Văn
mà là thầy dạy Chính trị.
“Chết rồi, đi
nhầm phòng!”. Định nói lời xin lỗi, nhưng ba không thể nói được gì cả, cũng
không lui được, khi thấy thầy cũng ngạc nhiên không kém và liền sau đó vội vàng
kéo tay : “Mời em ngồi xuống”. Cuối ngày 20/11 rồi mà căn phòng không hề có dấu
hiệu có sinh viên đến thăm. Không để ý đến ba, thầy rót nước và hỏi thăm quê
quán, cha mẹ, việc học hành và hỏi : “Em đi thăm thầy cô nhiều chưa ?”. Ba tôi
đọc trong mắt thầy những vệt buồn như chưa dứt. Hình như có gì đó như câm nín,
lặng sâu trong đôi mắt già đục của thầy giáo già sắp đến tuổi hưu. Môn Chính
trị, với sinh viên là môn khó “nhằn”, khô khan và như thế, sự quan tâm, yêu mến và tình cảm của sinh
viên với bộ môn và giáo viên môn này cũng…khô khan không kém. Hơn một giờ nói
chuyện, ba chỉ ngồi nghe thầy nói. Xuất thân từ làng quê nghèo nào đó ở Quảng
Trị, thầy đi bộ đội, giải phóng ra là thương binh, nhưng thầy không bỏ nghiệp
chữ nghĩa, bằng mọi cách ôn thi rồi đi dạy. Hình như hoàn cảnh gia đình thầy
cũng không vui. Nhìn dáng thầy khắc khổ, co mình trong cái lạnh của mùa đông xứ
Huế, mọi suy nghĩ không hay về cái gọi
là …khô như ngói của môn học, tiêu tan trong ba. Thầy bắt tay ba thật chặt và
chúc học giỏi, cố gắng biến những kiến thức đã học thành công cụ hữu ích để ra
trường làm việc có hiệu quả, không uổng phí 4 năm sinh viên và thật không ngờ,
thầy nói tiếp: “Em học văn, hãy nhớ văn chương sẽ không là chi cả nếu không
chạm đến thân phận con người!”
Rời phòng
thầy, lòng ba hoang lạnh như gió bấc.
Thầy, hình như đã rất cô đơn trong ngày này. Có lẽ, một sinh viên tình cờ đi
lạc phòng đã dấy lên trong thầy chút niềm vui bất ngờ, một chút thôi, còn lại
bồi thêm trong lòng thầy nỗi buồn chất
chồng hơn. Nhìn quanh, ai cũng vui khi tấp nập sinh viên đến thăm. Còn thầy, không
thấy một tấm danh thiếp, một bó hoa. Hay là thầy đã quá quen với cảnh đó, nên mọi
sự trở nên bình thường ? Ba nói ba không tin người ta sống quen với nỗi buồn,
bởi nỗi buồn là kim châm vào sự cô đơn, mà khi nắng khi mưa khi nóng khi lạnh,
sự cô đơn cất những tiếng gọi thiết tha với từng cung bậc khác nhau…
Nghe ba khép lại câu chuyện của mình bằng
giọng buồn bã, tôi ứa nước mắt vì thương. Lâu nay, học sinh chúng tôi cứ nghĩ,
ai là giáo viên thì trong ngày 20/11- ngày dành riêng cho họ, thì thầy cô giáo
nào cũng sẽ có học sinh đến thăm, không cũ thì mới và ngược lại. Nhưng hiếm ai
biết rằng, đâu đây ngay bên cạnh chúng ta, cũng có những người thầy, người cô
tận tụy hết mình vì nghề giáo, nhưng cái họ nhận lại chỉ là đồng lương ít ỏi và
căn nhà lạnh ngắt, vắng hẳn tiếng cười nói ấm áp của học trò trong chính ngày
tri ân thầy cô. Họ sẽ đau xót biết bao nhiêu, nhưng biết thổ lộ cùng ai bây
giờ, họ lặng thầm cống hiến, rồi thầm lặng ra đi, không một tiếng đòi hỏi...Tôi
nghe câu chuyện của ba mà lòng như xát muối, đau đến nhường nào, cô đơn biết
mấy, và phải chăng bao đêm có những giọt nước mắt rơi vô định vào một khoảng
không gọi là vô tận, ai hiểu nổi, nhưng họ vẫn sống, vẫn tận tụy dạy, cống hiến
hết mình cho nền giáo dục nước nhà, để mai này, thế hệ trẻ ngày nào sẽ trưởng
thành, tiếp bước cha anh, xây dựng đất
nước ngày càng to đẹp hơn.
Nhân ngày 20/11 - ngày tri ân thầy cô, tôi xin gửi đến những người làm nghề giáo lời cảm ơn chân thành xuất phát từ con
tim của một học sinh trong số những học sinh của thầy, của cô, và hơn thế là
một chữ "Kính" không quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét